16/4/07

Cụ già ở Quảng Bình luôn khát nước

Đến xã Văn Hóa (huyện Tuyên Hóa, Quảng Bình) hỏi ông Nguyên "uống nước" không ai mà không biết. Vì cụ uống rất nhiều nước, nhiều đến nỗi chưa ai có "đủ" nước cùng lúc để mời cụ uống cho đã... thèm.







Sở thích của ông Nguyên là dùng ca to để uống nước


Có điều, cụ chỉ uống nước chè hay trà ngon, pha một đến hai lượt. Không có thì cụ dùng tạm nước chưng từ nước mưa chứ chưa bao giờ uống nước đun sôi để nguội. Một lần bị ốm, lên cơn co giật khi còn nhỏ đã khiến cụ Nguyên (nay đã 68 tuổi) bị quéo bàn tay phải, chân thì đi cà nhắc.

Sau khi bố mẹ qua đời, cụ được vợ chồng người anh trai nuôi đến nay. Hằng ngày, anh chị đi làm, cụ cứ đi nhà này qua nhà khác chơi cho đỡ buồn và để được uống... nước. Ông Trần Văn - anh trai cụ nói: "Tui không hề tô màu phóng đại mô. Có một lần nhờ 6 anh em đi giúp việc nhà ở ngoài đồng, trời rất nắng, tui ở nhà lo chuẩn bị nấu nước để mọi người đi về có mà uống. Tui nấu một xoong 40 lít nước chè rồi pha thêm nước sôi cho loãng. Nó đi chơi về hỏi nước uống, tui chỉ vô bếp và dặn uống ít thôi, để dành cho nhiều người nữa. Nó dạ đàng hoàng chứ, rứa mà đánh hết sạch. Ai về cũng lắc đầu ngán ngẩm".


Xong chuyện trên, ông Văn vào nhà lấy ra một cái thùng pháo sáng (loại thùng có từ thời chiến tranh chống Mỹ, cao khoảng 40cm, đường kính khoảng 25cm được người dân dùng đựng nước) đưa ra bảo: "Anh xem, tất thảy 14 người đi làm lưới chài mang theo một thùng nước chè to như thế này. Chú nhà tui xin, họ cho, khổ cái là chú uống hết. Họ bực bội tưởng chú lừa phỉnh mình đổ nước đi đâu chứ không biết chú nghiện nước chè. Không ít người dở khóc dở cười vì chú ấy"...


Cách đây khoảng 2 năm, bà Dược ở xóm trên nhận nấu nước phục vụ đám tang trong làng. 2 thùng đã đưa đi theo đám tang đến địa điểm chôn cất, 1 thùng để ở nhà dùng khi xong xuôi công việc. Ông cụ đến xin bà Dược ca nước, bà đồng ý cho một ca nhưng ông lặng lẽ tu một hơi hết sạch thùng. Bà Dược không hề hay biết. Chỉ đến khi đoàn đưa tang trở về, bà sờ đến thùng nước chè thì hỡi ôi...


Bây giờ, trong làng xã ai cũng biết nên hễ thấy ông đến chơi là lấy nước ngon mời. Mệ (bà) Khệ vui vẻ nhận xét: "Ban đầu có người hơi khó chịu vì ông uống nhiều nước của mình quá. Sau hiểu ra rồi, những bạn già như chúng tôi, có ông đến chơi nói chuyện cũng khuây khỏa, vui nhà vui cửa". Mỗi khi có đám cưới, ông lại được bà con chiêu đãi... nước chè vô tư. Ông bảo: "Lúc nào tui cũng thấy khát trong cổ, cứ muốn uống nước mãi".

Không có nhận xét nào: